Mỗi một mảnh ghép là một chi tiết quan trọng tạo nên một bức tranh thú vị. Lục tìm và sắp xếp các chi tiết nhỏ bé lại với nhau, hy vọng tạo thành một điều gì đó to lớn hơn tất cả cộng lại, đó là niềm vui lớn nhất của người tạo tác. Và cũng là quá trình gian nan, đòi hỏi sự kiên nhẫn kinh khủng nhất. “For the great doesn’t happen through impulse alone, and is a succession of little things that are brought together.” (Vincent Van Gogh)
Bức tranh Tiny City―Thành phố đôi lúc quá nhỏ khi tất cả mọi người đều đổ ra đường cùng một lúc, nhưng đông đúc cũng có cái vui riêng của nó. “Nếp sống vui tươi nối chân nhau đến nơi này”, mà chỉ khi đi xa rồi lại thòm thèm cảm giác được chen chân hoà vào dòng người xôn xao. Cảm giác đó chính xác là gì, thật khó diễn đạt, chỉ biết là, thấy đời cũng có những khi đẹp quá, “tràn bào ý thơ”.
Tác phẩm Pink Party―Bức tranh có khả năng phát ra tiếng. “Đường tre che mát đôi ta, có con chim sâu chỉ lối. Vườn cau thơm ngát hương hoa, có em theo anh vào nhà.” Nghĩ thôi là cứng người. Ai hát thì hát mà ai dzô thì dzô, không có liên quan gì hết. Bữa tiệc hồng là niềm vui khắp cả lối xóm, đầu trên xóm dưới ai nấy đều tham gia góp giọng, band nhạc bài nào cũng đánh được. “Tình quê hương mặn nồng” ở chỗ đó.